tớ không thể ngừng nghĩ về cậu...
mỗi ngày thấy cậu cười, lòng tớ lại vui buồn lẫn lộn, vui vì thấy cậu dường như thoát ra đc sự overthinking ấy, buồn có lẽ vì cậu không cười với tớ, tớ cũng muốn thấy cậu cười khi nói chuyện với tớ, muốn được nắm tay, muốn được ôm, muốn cùng nhau đi chơi, đi xem phim, nhưng có lẽ mọi thứ giờ đây đã quá xa vời rồi
chúng ta không thể nói chuyện thân như trước, tớ không dám chủ động, cậu thì không muốn, dường như khoảng cách ấy càng ngày càng rộng thêm, đứng ở 2 bờ khoảng cách vô tận ấy, tớ vẫn thấy cậu, nhưng chẳng thể chạm tới
hai bàn nhưng sao cách nhau nhiều đến thế...
tớ mong muốn bản thân mình tốt hơn, để ít nhất cậu nghĩ rằng tớ vẫn ổn khi không có cậu, liệu tớ có thực ổn không, khi tâm tư mỗi ngày một nhiều, càng viết nhiều lại càng muốn viết, hệt như con sông không bao giờ cạn nước vậy, mãi mãi đổ ra biển, dẫu biết chẳng thấm vào đâu, chẳng làm được gì, nhưng những dòng này có lẽ sẽ dài thêm, dài mãi, chỉ khi tình cảm tớ dành cho cậu hết thật sự, có lẽ con sông huyền ảo ấy mới ngừng chảy dòng tâm sự đầy vấn vương tình cảm đau khổ này....
tớ biết tình cảm này cậu không muốn đáp lại, cậu chỉ đơn thuần coi tớ như 1 người bạn, nhưng thế giới của cậu lớn quá, tớ chẳng thể chen chân vào, dẫu biết là đau đớn, dẫu biết là không thể, nhưng tớ vẫn cố gắng từng ngày, vẫn mong cậu biết đến sự tồn tại của tớ, vẫn mong một ngày nào đó có thể quay lại...có lẽ tớ quá ích kỉ rồi, hay là ngu muội nhở?lỡ chuyến đò này còn có chuyến khác, lỡ mất một người liệu có tìm lại được họ trong thế giới rộng lớn kia?
tớ buồn lắm cậu uii hnay tớ làm bài hoá k tốt chút nào kbt cậu đã xem chưa?liệu tớ có đang chờ 1 câu an ủi từ cậu k?
tớ không biết làm gì, lạc lõng, vô định, không biết mọi thứ, hệt như vị thuyền trưởng mất đi chiếc la bàn quý giá vậy, liệu cậu có thể quay lại, có thể chỉ tớ tới ánh sáng mà tớ chỉ mới được thấy trong những ngày ít ỏi ấy, tớ chưa thấy đủ, chưa thấy nổi tương lai của mình như nào, mất phương hướng rồi... lí trí tớ không cho phép tớ lụy như vậy, trái tim tớ đã đau đủ rồi, tớ nghĩ mình nên dừng lại thôi, chỉ nên ôm cảm xúc này mà tự gặm nhấm qua ngày trong nỗi cô đơn buồn tủi
cậu có biết ngoài cửa sổ kia ánh trăng dịu dàng chiếu rọi chiếc máy tính vương đầy những dòng cảm xúc hỗn độn này không?cơn gió lạnh thổi qua căn phòng nhỏ, gió thổi từ chỗ cậu qua chỗ tớ - vậy có tính là chúng mình vừa ôm nhau không?
trăng tối nay đẹp nhở?
cậu ơi trời lạnh rùi đóo=(cậu có nghe thấy âm thanh của mùa đông kia không, ngoài hơi thở của gió rì rào đan vào hơi thở của dòng người hối hả còn có tiếng thở dài của người đang thiếu cậu đấy
tớ bắt gặp bản thân mình nhìn cậu không rời vào một ngày chớm đông, khi cái lạnh còn chưa thật rõ, lúc đó lòng tớ rạo rực lên thứ tình cảm mới chớm nở ấy, mới nhưng thật ấm...lúc đó tớ biết mình thích cậu mất rồi
tớ yêu cậu nhiều lắm, tớ yêu những lúc cậu làm bài chăm chỉ, từng nét chữ đen đều đặn in lên trang vở trắng, yêu những lúc cậu nói chuyện, hỏi bài, cả những lúc cậu cười nữa, yêu lắm luôn, tớ ước gì có thể ôm cậu vào lòng nhỉ, có thể được nắm tay, dẫn cậu đi xem phim, cùng nhau học bài, cùng đi chơi và nhiều thứ khác nữa, hẳn là sẽ vui lắm nhở?
ngồi trước cửa sổ đón từng đợt gió lạnh thổi vào căn phòng trống trải, ngồi đọc văn mà sao tớ thấy nhớ cậu quá, cả thấy buồn nữa
nói sao nhở?có lẽ đối với cậu, tớ chỉ đơn giản là bạn thôi nhỉ?cậu còn chẳng nói chuyện mấy với tớ, chỉ đơn giản hỏi bài thôi cũng hiếm khi thấy cậu chủ động, chắc chỉ mình tớ coi cậu quan trọng thôi đúng không?
nhìn cậu nói chuyện cười đùa vui vẻ với người khác mà tớ ghen tị lắm lắm, nhưng cũng chỉ dám đế trong lòng thôi, bởi thứ tình cảm này chỉ nên mình tớ biết thôi, nếu không cậu hẳn sẽ khó xử lắm đó=(((nghĩ đến lúc cậu từ chối thôi, lòng tớ đã tuyệt vọng lắm rồi, dẫu rằng sau này đi qua nhau cậu vẫn chào, nhưng vẫn đau lắm, chẳng có quyền gì mà bảo rằng mình ghen, mình khó chịu, bởi vì chẳng là gì của nhau cả, chỉ đơn thuần là bạn thôi
nhiều hôm nằm suy nghĩ tớ cũng buồn lắm, lắm lúc thấy vô vọng nữa, nhìn cách cậu đối xử với người khác tốt hơn tớ làm tớ suy nghĩ nhiều, quả nhiên mình chẳng là gì, vậy là người ấy quan trọng hơn trong mắt cậu hay sao?ờm chắc là đúng rồi đó, vậy nên nếu tớ có nói nhiều hay làm gì đó thái quá, mong cậu bỏ qua nhé=((trong lòng tớ rối bời lắm, tớ lại còn vụng về nữa, tớ chẳng biết cách bắt chuyện làm sao cho thật nhiều thật lâu, chẳng biết nữa
tớ chẳng có gì cả, tài lẻ hay ngoại hình đều không có, năng khiếu chẳng có gì, đến cả năng lực cũng không phải của bản thân mình, với được tới cậu chỉ mãi là giấc mơ xa vời thôi nhở?
gửi tới bạch nguyệt quang của tớ nhé, mãi chẳng thể đến với nhau rồi...
p/s:mới viết bài hơi lủng củng mọi người thông cảm nhé huhuh tại mình nhớ b ý quá đi mấttt
mỗi ngày thấy cậu cười, lòng tớ lại vui buồn lẫn lộn, vui vì thấy cậu dường như thoát ra đc sự overthinking ấy, buồn có lẽ vì cậu không cười với tớ, tớ cũng muốn thấy cậu cười khi nói chuyện với tớ, muốn được nắm tay, muốn được ôm, muốn cùng nhau đi chơi, đi xem phim, nhưng có lẽ mọi thứ giờ đây đã quá xa vời rồi
chúng ta không thể nói chuyện thân như trước, tớ không dám chủ động, cậu thì không muốn, dường như khoảng cách ấy càng ngày càng rộng thêm, đứng ở 2 bờ khoảng cách vô tận ấy, tớ vẫn thấy cậu, nhưng chẳng thể chạm tới
hai bàn nhưng sao cách nhau nhiều đến thế...
tớ mong muốn bản thân mình tốt hơn, để ít nhất cậu nghĩ rằng tớ vẫn ổn khi không có cậu, liệu tớ có thực ổn không, khi tâm tư mỗi ngày một nhiều, càng viết nhiều lại càng muốn viết, hệt như con sông không bao giờ cạn nước vậy, mãi mãi đổ ra biển, dẫu biết chẳng thấm vào đâu, chẳng làm được gì, nhưng những dòng này có lẽ sẽ dài thêm, dài mãi, chỉ khi tình cảm tớ dành cho cậu hết thật sự, có lẽ con sông huyền ảo ấy mới ngừng chảy dòng tâm sự đầy vấn vương tình cảm đau khổ này....
tớ biết tình cảm này cậu không muốn đáp lại, cậu chỉ đơn thuần coi tớ như 1 người bạn, nhưng thế giới của cậu lớn quá, tớ chẳng thể chen chân vào, dẫu biết là đau đớn, dẫu biết là không thể, nhưng tớ vẫn cố gắng từng ngày, vẫn mong cậu biết đến sự tồn tại của tớ, vẫn mong một ngày nào đó có thể quay lại...có lẽ tớ quá ích kỉ rồi, hay là ngu muội nhở?lỡ chuyến đò này còn có chuyến khác, lỡ mất một người liệu có tìm lại được họ trong thế giới rộng lớn kia?
tớ buồn lắm cậu uii hnay tớ làm bài hoá k tốt chút nào kbt cậu đã xem chưa?liệu tớ có đang chờ 1 câu an ủi từ cậu k?
tớ không biết làm gì, lạc lõng, vô định, không biết mọi thứ, hệt như vị thuyền trưởng mất đi chiếc la bàn quý giá vậy, liệu cậu có thể quay lại, có thể chỉ tớ tới ánh sáng mà tớ chỉ mới được thấy trong những ngày ít ỏi ấy, tớ chưa thấy đủ, chưa thấy nổi tương lai của mình như nào, mất phương hướng rồi... lí trí tớ không cho phép tớ lụy như vậy, trái tim tớ đã đau đủ rồi, tớ nghĩ mình nên dừng lại thôi, chỉ nên ôm cảm xúc này mà tự gặm nhấm qua ngày trong nỗi cô đơn buồn tủi
cậu có biết ngoài cửa sổ kia ánh trăng dịu dàng chiếu rọi chiếc máy tính vương đầy những dòng cảm xúc hỗn độn này không?cơn gió lạnh thổi qua căn phòng nhỏ, gió thổi từ chỗ cậu qua chỗ tớ - vậy có tính là chúng mình vừa ôm nhau không?
trăng tối nay đẹp nhở?
cậu ơi trời lạnh rùi đóo=(cậu có nghe thấy âm thanh của mùa đông kia không, ngoài hơi thở của gió rì rào đan vào hơi thở của dòng người hối hả còn có tiếng thở dài của người đang thiếu cậu đấy
tớ bắt gặp bản thân mình nhìn cậu không rời vào một ngày chớm đông, khi cái lạnh còn chưa thật rõ, lúc đó lòng tớ rạo rực lên thứ tình cảm mới chớm nở ấy, mới nhưng thật ấm...lúc đó tớ biết mình thích cậu mất rồi
tớ yêu cậu nhiều lắm, tớ yêu những lúc cậu làm bài chăm chỉ, từng nét chữ đen đều đặn in lên trang vở trắng, yêu những lúc cậu nói chuyện, hỏi bài, cả những lúc cậu cười nữa, yêu lắm luôn, tớ ước gì có thể ôm cậu vào lòng nhỉ, có thể được nắm tay, dẫn cậu đi xem phim, cùng nhau học bài, cùng đi chơi và nhiều thứ khác nữa, hẳn là sẽ vui lắm nhở?
ngồi trước cửa sổ đón từng đợt gió lạnh thổi vào căn phòng trống trải, ngồi đọc văn mà sao tớ thấy nhớ cậu quá, cả thấy buồn nữa
nói sao nhở?có lẽ đối với cậu, tớ chỉ đơn giản là bạn thôi nhỉ?cậu còn chẳng nói chuyện mấy với tớ, chỉ đơn giản hỏi bài thôi cũng hiếm khi thấy cậu chủ động, chắc chỉ mình tớ coi cậu quan trọng thôi đúng không?
nhìn cậu nói chuyện cười đùa vui vẻ với người khác mà tớ ghen tị lắm lắm, nhưng cũng chỉ dám đế trong lòng thôi, bởi thứ tình cảm này chỉ nên mình tớ biết thôi, nếu không cậu hẳn sẽ khó xử lắm đó=(((nghĩ đến lúc cậu từ chối thôi, lòng tớ đã tuyệt vọng lắm rồi, dẫu rằng sau này đi qua nhau cậu vẫn chào, nhưng vẫn đau lắm, chẳng có quyền gì mà bảo rằng mình ghen, mình khó chịu, bởi vì chẳng là gì của nhau cả, chỉ đơn thuần là bạn thôi
nhiều hôm nằm suy nghĩ tớ cũng buồn lắm, lắm lúc thấy vô vọng nữa, nhìn cách cậu đối xử với người khác tốt hơn tớ làm tớ suy nghĩ nhiều, quả nhiên mình chẳng là gì, vậy là người ấy quan trọng hơn trong mắt cậu hay sao?ờm chắc là đúng rồi đó, vậy nên nếu tớ có nói nhiều hay làm gì đó thái quá, mong cậu bỏ qua nhé=((trong lòng tớ rối bời lắm, tớ lại còn vụng về nữa, tớ chẳng biết cách bắt chuyện làm sao cho thật nhiều thật lâu, chẳng biết nữa
tớ chẳng có gì cả, tài lẻ hay ngoại hình đều không có, năng khiếu chẳng có gì, đến cả năng lực cũng không phải của bản thân mình, với được tới cậu chỉ mãi là giấc mơ xa vời thôi nhở?
gửi tới bạch nguyệt quang của tớ nhé, mãi chẳng thể đến với nhau rồi...
p/s:mới viết bài hơi lủng củng mọi người thông cảm nhé huhuh tại mình nhớ b ý quá đi mấttt