Xuân Hạ bẩn tính vô cùng,
Báo cha báo mẹ sống chung chó hoang.
Ngày ra đầu ngõ lang thang,
Tối về vạ vật xóm làng chẳng thương.
Mồm to sủa bậy tỏ tường,
Hôi tanh chẳng khác con đường lạc loài.
Cha đời chẳng biết đúng sai,
Cắn xong cười nhạt, mỉa mai khắp vùng.
Chó hoang thân rách tả tơi,
Sống trong ảo vọng một đời tối đen.
Xuân Hạ vẫn thói bon chen,
Mẹ cha cũng chán, buồn len vào lòng.
Hẹn đi hẹn lại là không,
Kiếp đời chó dại, mông lung dối lừa.
Hẹn thớt chụp ảnh, hẹn bừa,
Đến giờ chẳng mặt, thói xưa vẫn còn.
Mồm to hứa hẹn ngọt ngon,
Nhưng khi cần mặt thì mòn bóng đâu.
Cả đời chỉ biết úp đầu,
Chó hoang lặng lẽ nỗi đau khôn cùng.
Sống mà chẳng chút nên thân,
Bùng bao lời hẹn, chẳng cần nghĩ suy.
Danh đời nay đã phai đi,
Người đời khinh bỉ, lối đi mịt mù.
Tặng
@Xuân Hạ , Thớt
@Taolavip1608