2 phút sau, Ngụy Trung Hiền rên lên và xuất tinh. Xuất tinh xong, Ngụy Trung Hiền lấy giấy ăn lau chim và vào nhà vệ sinh rửa lại. Xuất tinh xong, thì Ngụy Trung Hiền cũng bình tĩnh lại. Ngụy Trung Hiền nghĩ thầm: "Đến đâu thì đến, bây giờ mình đi ngủ. Mai mình sẽ đi học sớm để tránh bị nghi ngờ".
Nghĩ vậy, nên Ngụy Trung Hiền không thèm đánh răng, rửa mặt. Mà cứ thế mà lên giường ngủ. Nhưng hơn 1 tiếng đồng hồ, Ngụy Trung Hiền vẫn không ngủ được. Mãi 1 lúc sau, Ngụy Trung Hiền mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng Ngụy Trung Hiền đã gặp 1 giấc mơ kinh hoàng. Trong mơ, Ngụy Trung Hiền đã thấy hết những người thân quen của Ngụy Trung Hiền. Từ con bé Giang, bố mẹ Ngụy Trung Hiền, em gái Ngụy Trung Hiền, thằng Thịnh, bà giáo viên chủ nhiệm, bà chủ quán chè, và 1 số bạn học chung lớp cấp 3 khác. Ngụy Trung Hiền không hiểu sao tất cả mọi người mà Ngụy Trung Hiền quen thân lại tập trung hết tại đây. Thì từ đằng xa, Ngụy Trung Hiền thấy có 1 bóng người đi tới. Ngụy Trung Hiền tập trung nhìn kỹ lại, đến khi bóng người đấy đến gần Ngụy Trung Hiền cách 50 bước chân. Thì Ngụy Trung Hiền mới kinh hoàng. Người đến là Ngụy Trung Hiền. Hay nói đúng hơn là 1 người giống Ngụy Trung Hiền.
Ngụy Trung Hiền đang bất ngờ, tại sao lại có 1 người giống mình đến thế thì Ngụy Trung Hiền. Hay nói đúng hơn là người giống Ngụy Trung Hiền bất ngờ có thay đổi. Lông màu tối mọc dài ra khắp người Ngụy Trung Hiền kia, móng tay, móng chân cũng mọc dài ra. Răng thì chìa ra và sắc lại, và Ngụy Trung Hiền kia ngã xuống về phía trước. Và đứng bằng 4 chân, Ngụy Trung Hiền lúc này vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Không hiểu ra làm sao, thì Ngụy Trung Hiền kia đã trở thành 1 con vật lạ. Nữa người nữa động vật, lông đầy người. Móng tay, móng chân dài, răng sắc nhọn. Và đứng 4 chân, sinh vật lạ đấy quan sát xung quanh 1 lúc thì nhảy lên. Tấn công vào những người thân quen của Ngụy Trung Hiền.
Sinh vật đấy tấn công những người xung quanh Ngụy Trung Hiền bằng móng vuốt và răng. Ngụy Trung Hiền tính can thiệp nhưng không hiểu sao sự sợ hãi đã lấn át lý trí. Ngụy Trung Hiền sợ đến mức đứng ngây người ra như bức tượng. Điều Ngụy Trung Hiền có thể làm được là đứng nhìn sinh vật lạ nữa người nữa động vật đấy thảm sát người quen của Ngụy Trung Hiền. Tiếng người la thất thanh do đau đớn hay kêu cứu, tiếng bước chân chạy, những thi thể nằm bất động với xung quanh là vũng máu. Càng làm không gian bây giờ quỷ dị, u ám. Khung cảnh này càng làm Ngụy Trung Hiền sợ đến mức xanh mặt.
Sau khi thảm sát hết người quen của Ngụy Trung Hiền, Ngụy Trung Hiền vẫn đứng yên như 1 bức tượng. Sinh vật lạ đấy sau khi thảm sát xong, liền sủa mấy tiếng gâu gâu như 1 con chó. Và quay nhìn về bên phải, Ngụy Trung Hiền cũng nhìn theo hướng nhìn của nó. Thì Ngụy Trung Hiền mới phát hiện ra còn có người còn sống, là con bé Giang. Thấy sinh vật lạ đấy đang nhìn con bé Giang bằng ánh mắt đỏ, đầy gân máu. Con bé Giang thì đang đứng yên, khuôn mặt không giấu được vẻ sợ hãi. Ngụy Trung Hiền lúc này mặc dù sợ nhưng cũng hiểu được điều nó nghĩ. Lúc này, Ngụy Trung Hiền lấy hết can đảm mà xông lên và hét lên rằng: "Không được, mày không được động vào con bé Giang".
Đến đây thì Ngụy Trung Hiền tỉnh giấc, Ngụy Trung Hiền cảm thấy sợ hãi giấc mơ mình vừa thấy. Và Ngụy Trung Hiền nghĩ: "Không hiểu giấc mơ này nghĩa là gì ?".