Nghe con bé Giang nói, Nhị Gia quên mất bản thân vừa bị cho đánh và quên đi đau đớn, đứng dậy ngay và nói: "Nhanh lên bạn, chở mình đến trường nhanh lên".
Con bé Giang ngập ngừng 1 lúc và nói: "Nhưng bạn mới bị ông Hợi đánh xong, có đi học được không ?".
Ngụy Trung Hiền: "Được, không sao đâu. Mình đi học được".
Con bé Giang nhanh nhanh chóng chóng dựng xe đạp điện lên nổ máy, Ngụy Trung Hiền cũng lên ngồi yên sau để con bé chở đến trường. Ngồi yên sau, Ngụy Trung Hiền nhìn cái cổ trắng ngần của và lưng ong của con bé Giang. Nhị Gia nghĩ thầm: "Ước gì mọi thứ cứ như bây giờ thì hay biết mấy".
Khoảng 10 phút sau, cuối cùng cổng trường cấp 3 nơi Nhị Gia học đã hiện ra. Nhưng khi đi đến gần thì cổng trường cấp 3 đã đóng lại, Nhị Gia với con bé Giang không biết phải làm ra sao. May mắn làm sao, Nhị Gia đã thấy bác bảo vệ trường đứng gần đấy nên Ngụy Trung Hiền gọi: "Bác bảo vệ ơi".
Bác bảo vệ già đi đến gần, thì Ngụy Trung Hiền nói tiếp: "Bác mở cổng cho bọn cháu vào học được không ạ ?".
Bác bảo vệ già không nói gì, mở cổng trường ra. Sau khi cổng trường mở, Nhị Gia với con bé Giang tính đi vào lớp học thì bác bảo vệ cản lại và nói: "Khoan đi đã, đâu có đơn giản vậy. 2 em theo thầy lên phòng Ban Giám Hiệu viết bản kiểm điểm. Viết xong mới được vào học".
Cách đó vài hôm, vào một buổi tối nọ Nhị Gia đang ngồi hóng mát ngoài sân thì thấy có một ông cụ mặc áo bà ba đen tiến lại gần mình.
Ông già này có gương mặt khắc khổ, râu để dài, tóc búi củ hành cộng theo lối ăn mặc nữa thì chắc chắn là người miền nam. Nhị Gia ban đầu tưởng ông ta tới gần để xin tiền. Nhưng ý nghĩ đó lại chợt biến đi ngay khi thấy bộ áo bà ba màu đen của ông trông rất mới. Cộng thêm cốt cách của ông già rất hiên ngang, đẹp lão. Nhị Gia lễ phép gật đầu chào, ông già mỉm cười, gật đầu đáp lại rồi hỏi:
- Chỗ này có ai ngồi chưa? Cho Qua ngồi có được không?
Nhị Gia xổ giọng bắc kỳ đon đả:
- Giạ được ạ, cụ cứ tự nhiên!
Cụ già mặc áo bà ba đen ngồi xuống, hướng mắt nhìn ra phía hồ như đang chờ đợi, ngóng trông một ai đó. Nhị Gia cũng không để ý lắm mà tiếp tục gặm nhấm nỗi cô đơn một mình. Một lúc sau, ông già tự nhiên lên tiếng:
- Vậy, cháu với con Giang có va chạm gì chưa?
Điều bất ngờ là Nhị Gia lại không bất ngờ gì trước câu hỏi bất ngờ của ông già mà đáp luôn:
- Chỉ mới nắm tay thôi ạ!
Ông già mỉm cười phúc hậu rồi nói:
- Vậy... cháu có muốn tiến xa hơn với con nhỏ không?
- Cụ giúp được cháu á?
Nhị Gia reo lên, ông già gật gật đầu nói:
- Được! Chuyện này thì Qua giúp được. Nhưng cháu thích con nhỏ tới mức độ nào? Có sẵn sàng hy sinh vì nó hay không?
Nhị Gia liền dốc hết ruột gan ra để trả lời, hoàn toàn không có chút chần chừ hay đề phòng nào theo lẽ thường:
- Chỉ cần được yêu Giang, dẫu có chết cháu cũng cam ạ!
Ông già đột nhiên cười lên the thé, tiếng cười cứ như bị cái gì đó chặn ở cổ họng không bung tiếng ra được hết tạo thạnh một giọng cười hết sức quỷ dị. Chợt, ông già nghiêm mặt nói:
- Vậy thì cháu hãy chuẩn bị cho Qua mấy thứ sau đây. Có điện thoại không? Mở điện thoại ghi vô...
Đợi cho Nhị Gia sẵn sàng, ông già bèn nói thật chậm rãi vì sợ giọng miền nam Nhị Gia nghe không được rõ:
- Một cái quần si líp của con bé Giang mới thay ra chưa giặt...
Vừa nghe xong, Nhị Gia thoáng giật mòng nhưng không dám nói gì mà chỉ ngần ngừ một chút rồi mới bấm. Ông già tiếp:
- Một tấm hình của con bé giang, một chiếc giày hoặc dép có dính bùn đất. Một tấm kiếng soi mặt, kiếng là gương đó, sợ cháu không hiểu Qua nói. Một cái lược với mấy sợi tóc của con bé Giang. Chuẩn bị đủ mấy thứ đó rồi ra đây tìm Qua, Qua giúp cho cháu đạt thành ý nguyện...